Cứ lên mạng là
lại thấy một số thành phần “rận chủ” suốt ngày ca tụng, tung hô “mẹ Mỹ” và mơ
ước một ngày được rời bỏ quê hương để sang cái chỗ mà chúng luôn cho là thiên
đường Mỹ sinh sống mà thấy vừa giận, vừa thương cho sự ngu nguội “ếch ngồi đáy
giếng” của chúng. Những kẻ vẫn đang may mắn được sống ở Việt Nam chắc chưa nhận
ra cái giấc mơ Mỹ nó viển vông như thế nào cho tới khi sang đó làm cu li, sống
chui rúc trong các khu ổ chuột chắc mới vỡ mộng.
Nước Mỹ sẽ không bao giờ có
chỗ và coi những kẻ chả có “cái mẹ gì” trong túi và trong đầu như lũ “rận” nên
sẽ chẳng bao giờ có chuyện chúng sẽ được đối xử một cách tử tế như những người
có tiền bên ấy đâu mà ngồi đó mơ mộng về cuộc sống xa hoa, sung sướng ở một
nước Mỹ trong mơ. Nước Mỹ sẽ chỉ quan tâm đến lợi ích của giới tư sản hay rõ
hơn là những người có kinh tế còn với những người không có gì trong tay thì một
là cố mà vươn lên bằng cách bất cứ giá nào hay là chấp nhận sống trong những
khu ổ chuột suôt đời. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bình đẳng giữa tất cả người
dân ở nước Mỹ vì bản chất chế độ đó đang bảo vệ lợi ích cho số ít tư sản chứ
không phải toàn bộ người dân Mỹ. Vấn đề bình đẳng luôn luôn “nóng” ở nước Mỹ và
những cuộc biểu tình đòi quyền lợi của người dân Mỹ sẽ chẳng bao giờ có hồi
kết. “Lũ rận” lúc nào cũng bô bô cái miệng chửi rủa chính đất nước đang nuôi
sống chúng và ca tụng mẹ Mỹ mà không hề nhận ra chính đất nước mà chúng ngày
ngày bôi xấu đã phải bỏ ra bao nhiêu xương máu của các thế hệ đi trước mới
giành lại được độc lập từ tay những kẻ mà các nhà yêu nước rởm đang tung hô, ca
tụng. Ở Việt Nam thì chỉ cần công an hay cán bộ có một chút gì đó động đến lông
chân của một ai đó kể cả đó là những người vi phạm pháp luật đều được bị gọi là
công an đàn áp dân, công an đánh dân… Nhưng với những hành động như vậy thì bên
cái thiên đường Mỹ khả năng cao là chúng sẽ ngay lập tức được ăn đạn.
Cái giấc mơ
thiên đường Mỹ của “lũ rận” sở dĩ lại đẹp đến vậy là vì chúng hàng ngày đang
được nuôi dưỡng bởi “mẹ Mỹ” để phá hoại đất nước ta với công việc nhàn hạ chỉ
đơn giản là lên mạng gõ bàn phím để chửi rủa dân tộc và nhận tiền nên lũ rận
luôn ảo tưởng rằng ắt hẳn sang đó sống sẽ sung sướng lắm. Nhưng ngay khi hết
giá trị lợi dụng lũ rận sẽ bị quẳng như những thứ rác rưởi ngay tức khắc. Đến
khi đó có hối hận cũng không kịp và cũng chẳng còn đường cho chúng trở về nữa,
không những cái giấc mơ Mỹ tan biến mà cuộc đời của chúng cũng chẳng khác gì
những thứ bỏ đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét