Tháo bỏ quân hàm Đại tá, chạy theo ảo tưởng, địa vị, danh lợi của Việt Tân, của cái gọi là phục hưng Việt Nam Cộng hoà. Sau 17 năm, không có bản lĩnh , không có niềm tin, Bùi Tín – Nguyên Phó tổng biên tập Báo Nhân dân sinh năm 1927 tại Huế, trước khi lầm đường lạc lối từng được mệnh danh là người chiến sĩ, sĩ quan, nhà báo lão thành cách mạng, kiên trung với những bài viết khiến hàng triệu người nể phục.
Vào tháng 9 năm 1990 sang Pháp dự hội hàng năm của báo “L’Humanité” và quyết định không trở lại với cơ quan, đồng nghiệp. Ông ta khẳng định “Rồi Việt Nam cũng sẽ sụp đổ như các nước ở Đông Âu thời ấy” và ông sẽ được bố trí vị trí xứng đáng trong bộ máy nhà nước Việt nam cộng hòa (theo như lời dụ dỗ) và rồi ông ta quyết định ở lại Pháp phản bội Nhân dân, Tổ quốc.
Để rồi giờ đây ngồi tên phản quốc ấy bị đối xử thậm tệ của kẻ “hết giá trị lợi dụng”, Ông ta đã phải nói rằng “tôi không ân hận về những gì đang xảy đến với tôi đó là cái giá tôi phải trả nhưng nổi đau, thấm thía nhất là đồng tiền và danh vọng nó bạc như vôi”, là sự “ghẻ lạnh”, “hắt hủi” của những người mà ông từng coi là “cùng chiến tuyến”, “cùng phản phản bội Tổ quốc”… Ở cái tuổi 91, gần đất, xa trời ông ta phải bị trừng phạt, trả giá của cái mà ông ta cho là "phục hưng", "báo quốc". Tại Paris, thân già lủi thủi, cô đơn không một người nượng tựa, thăm hỏi, ông ta phải đau đớn khi những kẻ từng tâng bốc, "đồng minh" của ông ta quay lưng với chính ông vì ông ta không còn giá trị lợi dụng…
Hỡi những tên phản động, bán nước tay cầm Đôla, miệng hô hào, chửi Đảng, nói xấu chế độ, đả kích, bôi nhọ lãnh tụ, “đấu tranh cho dân chủ”, “nhân quyền”, “tự do”, “tôn giáo” theo ý phản động…..ơi, hãy đọc, ngẫm nghĩ, đừng bỏ cả đời mình đi theo tội lỗi, để rồi cuối đời cô độc, ân hận, oán thân mình như tên phản động bán nước Bùi Tín. Dừng lại đi, nếu máu các ngươi còn là máu của người dân Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét