Lòng yêu nước được hình thành trên cơ sở tinh thần dân tộc...chúng ta hãy đặt góc độ quan điểm thật khách quan, và đưa ra câu hỏi: "Vì sao chúng ta yêu nước?". Có phải vì đất nước đó cho chúng ta của cải, nền giáo dục tốt? Hay có chế độ đãi ngộ tốt với người dân? Hay vì đất nước đó có lịch sử oai phong, bách chiến bách thắng với bao cuộc trường chinh?
Không, Chúng ta yêu nước vì đất nước đó đi theo con đường dân tộc chính đáng, mà về tư tưởng, chúng ta chấp nhận và tôn trọng...
Đất nước nào dù ít nhiều, đều có một quãng lịch sử, hình thành, thịnh vượng, suy vong nằm trong quy luật tất yếu. Những quãng ấy, là những quãng gian nan, mà không thật sự có lòng ái quốc, không có lòng can đảm người ta rời bỏ đất nước là điều chẳng tránh khỏi. Vậy nên, phải biết dũng cảm, dám đối diện và hy sinh cho thứ to lớn mà mình hằng trân quý. Trong những thời khắc gian nguy, tình cảm chân thật nhất mới hiển lộ, ta mới hiểu được ai là bạn, là thù, ai mới là người yêu nước thực lòng. Sinh mạng là thứ quý giá nhất, chẳng bạc vàng nào mua được, chỉ có tình yêu quê hương đất nước và lòng ái quốc mạnh liệt thì mới dám thách thức, coi thường.
Đất nước khác con người, ở chỗ nó không đáp lời. Nó không nói, nhưng nó có cách riêng để thể hiện tình yêu ngược lại. Ta yêu nước, tức ta yêu không chỉ phần cảnh, mà cả phần hồn. Cái hồn đất nước nằm ẩn trong những cánh rừng, trong cuộc sống con người, trong đồng lúa, trong những nụ cười và tiếng khóc với đủ mọi nỗi niềm, trong cả cuộc đời của chính ta đã đi và nhìn bao nhiêu điều để say sưa lại một điều duy nhất. Yêu nước không phải lời nói, suy nghĩ nằm yên, yêu nước là hành động. Và ta thấy tình yêu nảy nở là khi ta muốn bước ra để làm gì tốt đẹp cho đất nước ta yêu. Nước hiểu những gì ta làm, sẽ đền đáp ta xứng đáng. Ta đừng yêu cầu có được vật chất gì, vì bản chất của tình yêu là linh hồn, nó sẽ chẳng bao giờ làm hài lòng ta được với một thứ khác hoàn toàn nó. Từ ấy, ta tìm ra mình, ta có mục đích, và ta không sợ phải lang thang vì biết chắc trái tim ta đặt ở vị trí nào.
Đừng mang nặng cách nghĩ, lòng yêu nước thì buộc phải ở thời chiến. Thời nào cũng vậy, có chăng là khác nhau về phương hướng thể hiện tình yêu ấy ra bên ngoài.
Trong chiến tranh, lòng yêu nước có điều kiện để bột phát đến mức tối đa. Chứng kiến nơi chốn mình yêu oằn mình dưới đạn bom, bị tung hứng bởi những âm mưu thôn tính vô nhân đạo của các nước ngoại bang, ai mà chẳng xót xa. Và như một phản ứng tự nhiên, chẳng cần có tuyên truyền, cũng nhất nhất có một sự đồng lòng vững chắc trong nhân dân. Chẳng ai lớn mồm nói tôi yêu nước, nhưng hành động của họ đủ chứng minh, họ sẵn sàng xả thân cho sự tồn vong của dân tộc mình. Hình tượng lên, nếu yêu một cô gái/ chàng trai, ta đâu thể để mặc cho kẻ xa lạ nào tự dưng xuất hiện và thô lỗ cướp mất người ta yêu, ta sẽ phản kháng bằng tất cả những gì ta có, với sự khôn khéo, quyết liệt và ta cần cái đầu lạnh để lựa chọn chiến lược phù hợp vì kẻ thù lớn hơn tàn bạo hơn...
Còn lòng yêu nước, sự cống hiến trong thời bình không đòi hỏi mỗi cá nhân phải đem tính mạng mình thử thách trước bom đạn của kẻ thù, mà thay vào đó là bầu trời xanh của hoà bình, của độc lập, tự do. thời kỳ yên bình này thì đòi hỏi chúng ta đã không còn chỉ là bảo vệ đất nước, mà là bảo vệ và xây dựng nước nhà giàu, đẹp và mạnh hơn. để làm được điều đó mỗi chúng ta phải rèn luyện về trí thức, tôi luyện về nhân phẩm, luôn quan tâm chú ý tới những sự kiện, sự việc trong nước nhà...Thiết thực hơn là biết yêu thương người thân, gia đình, bạn bè... Chấp hành tốt pháp luật của nhà nước, ra sức làm kinh tế để Gd ngày càng khá giả hơn như vậy đã là có trách nhiệm xây dựng cho quê hương, đất nước...
Tóm lại, lòng yêu nước thuộc về lựa chọn cảm tính nhưng để yêu nước thì cần có cái đầu lý tính để quyết định cho mình đâu là nơi xứng đáng để ta tin yêu đến cùng. Với tôi, Việt Nam là nơi đó. Khi được sống và sau này có chết, tôi nguyện cống hiến và được chôn trên mảnh đất này. Không phải vì lý do đơn thuần như đất nước đã cho tôi cuộc đời, mà là vì tôi trân quý lịch sử hào hùng mà đất nước đã trải qua và tôi chọn cho mình con đường tiếp nối những trang sử ấy. Dẫu còn khó khăn nhiều bề, nhưng tương lai sẽ phát triển mạnh mẽ, tôi tin. Dù bao nhiêu sự vụ xảy ra trong bộ máy chính quyền, nhưng không có nghĩa chúng ta đánh đồng tất cả và gạt bỏ đi mọi cố gắng mà Đảng và nhà nước đã đạt được. Đừng so sánh nước mình với nước người, dù là nước hơn hay nước kém, vì kiêu căng cũng như hèn nhát chỉ là hai mặt của một loại người tiêu cực. mong mọi người tìm ra lòng yêu nước đúng nghĩa cho mình. Nhiều người không yêu Việt Nam, nhiều người thích nước phương Tây nào đấy, tôi không trách các bạn, vì đó là quyền và sự lựa chọn của các bạn. Nhưng đối với riêng tôi, luôn một và chỉ một, Việt Nam là quê hương cũng là nơi tôi khóa chặt trái tim mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét